tìm hiểu tâm trạng nhân vật trữ tình trong bài thơ Vội Vàng của Xuân Diệu

Bạn đang xem: tìm hiểu tâm trạng nhân vật trữ tình trong bài thơ Vội Vàng của Xuân Diệu tại vothisaucamau.edu.vn

Đề bài: tìm hiểu tâm trạng nhân vật trữ tình trong bài thơ Vội Vàng của Xuân Diệu

tìm hiểu tâm trạng nhân vật trữ tình trong bài thơ Vội Vàng của Xuân Diệu 

I. Dàn ý tìm hiểu tâm trạng nhân vật trữ tình trong bài thơ Vội Vàng của Xuân Diệu

1. Mở bài

Giới thiệu tác giả tác phẩm và vấn đề cần tìm hiểu: Tâm trạng nhân vật trữ tình trong bài thơ Vội vàng.

>> Tham khảo thêm một số cách Mở bài bài thơ Vội vàng ngắn gọn, hấp dẫn

2. Thân bài

a. 4 dòng thơ đầu “Tôi muốn tắt nắng đi…đừng bay đi”:– Thi sĩ hiện lên với một tâm hồn thèm khát níu giữ rất lạ của hai cái “tôi” tách biệt, cùng hướng về một phía, cùng mong được giữ lại vẻ đẹp của tạo hóa, đó là cái tôi đầy “ích kỷ” và khác biệt, lần trước hết xuất hiện trong thơ Mới.– giải pháp điệp cấu trúc “Tôi muốn…”, bộc lộ niềm thèm khát mãnh liệt của tác giả trong việc “tắt nắng”, “buộc gió”, chặn đứng lại bước đi của tạo hóa, của thời gian để giữ lại những gì tươi đẹp nhất của mùa xuân.

– Cái “tôi” trữ tình của thi sĩ:+ Cái tôi ngông cuồng, táo tợn vì tình, nông nổi và thách thức cả tạo hóa.+ Cái “tôi” giống một đứa trẻ hồn nhiên, trong sáng và ngang bướng, một khi đã thèm, đã thích cái gì thì chỉ muốn chiếm làm của riêng cho kỳ được, một cách “ích kỷ” rất thơ ngây và có thể thông cảm được.

– Trong ý thức về bước đi của thời gian và đời người ngắn ngủi hoàn toàn tách biệt lẫn nhau, người chết là trở về với cát bụi, thì thi sĩ lại càng trân quý hơn cái cuộc thế vốn ngắn ngủi của mình, trân trọng tuổi xanh và yêu nhất là mùa xuân.=> Xuân Diệu cảm thấy hốt hoảng, cảm thấy lo lắng, sợ những thứ đẹp đẽ mà mình vẫn trân quý bao gồm ánh nắng và hương hoa hai thứ đại diện cho mùa xuân sẽ nhưng chóng vụt mất và lụi tàn. => Bộc lộ niềm khát khao được “tắt nắng”, “buộc gió” kiềm giữ vòng quay của tạo hóa là vậy.=> Đây chỉ là giải pháp, lúc thi nhân còn bối rối, còn chưa tìm ra được giải pháp nào mà thôi.

b. Tám dòng thơ tiếp “Của ong bướm…như một cặp môi sắp”:– Sự vui mừng, hạnh phúc tới tột cùng khi bản thân thi sĩ phát hiện ra một thiên đường ở chính ngay kế bên mình nơi mình vẫn thường sinh sống.– Điệp khúc “này đây…” được lặp đi lặp lại tới 5 lần, phối hợp với cả thủ pháp liệt kê, tạo nên một nhịp thơ nhanh, dồn dập, liên tục, như điệp khúc rộn ràng của một khúc ca xuân, thể hiện xúc cảm ngỡ ngàng, ngạc nhiên, lạ lẫm của tác giả trước cảnh sắc mùa xuân.– Người nghệ sĩ vẽ nên bức tranh xuân với những xao xuyến, rung cảm vô cùng:+ Ong bướm say mê, âu yếm ngọt ngào trong vị ngọt đậm của mật hoa, của tình yêu đang độ chín+ Cảnh hoa cỏ mùa xuân, một đỏ thắm, một xanh rì, tạo nên bức tranh hài hòa cân đối.+ Cảnh “lá với cành tơ phơ phất” uyển chuyển, mỡ màng như mời gọi, khiến người ta không khỏi khát khao, vui mắt.+ “khúc tình si” rộn ràng của cặp yến oanh đang chìm đắm trong tình yêu=> Bức tranh xuân đúng đủ sắc, hương, vị.

– “Và này đây ánh sáng chớp hàng mi”, chút ý vị tình tứ rất tinh tế, một thiếu nữ trẻ trung đang tắm mình dưới nắng xuân để tô đậm thêm cái vẻ xuân sắc của mình, rèm mi nàng ánh lên trong nắng sớm, mang tới vẻ tinh khôi khiến trái tim thi sĩ không khỏi lạc nhịp.=> Đứng trước vẻ đẹp tuyệt vời của thiên nhiên mùa xuân, Xuân Diệu lại càng ý thức được tuổi xanh, người thấy hãnh diện, thấy tự hào vì bản thân mình có thể ôm ấp và tận hưởng mùa xuân một cách trọn vẹn và sung sướng tới thế.– Chân lý bừng lên trong trái tim người thi sĩ trẻ rằng “mỗi buổi sớm thần Vui hằng gõ cửa”, tức mỗi ngày được thức dậy được tận hưởng cuộc sống đối với Xuân Diệu đã là một niềm vui to lớn, khiến ông thoả mãn, hài lòng.– Sự chuyển đổi xúc cảm trong câu “Tháng Giêng ngon như một cặp môi sắp”.

c. Mười hai câu thơ tiếp: “Tôi sung sướng…tiếc cả đất trời”:

– “Tôi sung sướng nhưng vội vàng một nửa/Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân”: Xuân Diệu rơi vào trạng thái hoang mang, lo sợ, “vội vàng” tiếc nhớ mùa xuân, sợ mùa hạ tới, ngay giữa lúc còn ở tháng Giêng xuân sắc.– Xuân Diệu trông thấy một quy luật tàn nhẫn của tạo hóa, của thời gian, rằng mùa xuân của thiên nhiên thì vĩnh viễn tuần hoàn, nhưng bản thân người nghệ sĩ thì không thoát khỏi quy luật của tạo hóa, sự tàn phá của thời gian.– Xuân Diệu biết rõ bản thân mình không thể thay đổi được quy luật “sinh-lão-bệnh-tử” của con người, một ngày này đó người sẽ biến mất trên cuộc thế này thế nên không khỏi bâng khuâng “tiếc cả đất trời”.

d. Mười câu thơ cuối “Mau đi thôi…cắn vào ngươi”:– Trước viễn cảnh phũ phàng và tàn nhẫn của tạo hóa Xuân Diệu không giữ nỗi đau tiếc trong lòng lâu hay dễ bị khuất phục, ông đã nhanh chóng tìm cho mình một giải pháp tuyệt vời và hợp lý vô cùng.– Xuân Diệu vội vã thức tỉnh và nhanh chóng thực hiện giải pháp của mình với giọng thơ đầy hối thúc như sợ chậm nữa thôi là sẽ không còn kịp nữa.– Thay vì tận hưởng một, thì thi sĩ đã sử dụng mọi sức lực mọi khả năng thức nhọn tất cả những giác quan, mở rộng cánh cửa tâm hồn để tận hưởng mùa xuân lên gấp nhiều lần. Người quan niệm rằng sống phải sống sao cho trọn, thứ mình yêu ngay trước mặt, tội gì mà không chiếm lấy, cái ý thức mãnh liệt ấy được thi sĩ bộc lộ qua những động từ mang sắc thái mạnh như “riết”, “say”, “thâu”, “hôn nhiều”, rất nồng nàn tha thiết.– Ông muốn đắm chìm trong say sưa trong mùi thơm, tận hưởng thật tột cùng ánh sáng, cho “no nê thanh sắc của thời tươi”, thậm chí còn muốn cắn nuốt cả mùa xuân vào trong bụng, để thưởng thức cho tận cái mùa xuân tươi đẹp trước mắt.

Tham Khảo Thêm:  Root Android là gì? Root Android có làm hỏng điện thoại không?

3. Kết bài

Nêu cảm nhận chung:

>> Một số cách Kết bài bài thơ Vội vàng tuyển chọn lựa

II. Bài văn mẫu tìm hiểu tâm trạng nhân vật trữ tình trong bài thơ Vội Vàng của Xuân Diệu

Nhận định về nền thơ Mới Việt Nam giai đoạn 1932-1941, nhà phê bình văn học Hoài Thanh đã có những nhận định rất sâu sắc và toàn diện về một loạt những cái tên nổi trội trong thời kỳ này rằng: “Chưa bao giờ người ta thấy xuất hiện cùng một lúc một hồn thơ rộng mở như Thế Lữ, tơ tưởng như Lưu Trọng Lư, hùng tráng như Huy Thông, trong sáng như Nguyễn Nhược Pháp, ảo não như Huy Cận, kỳ dị như Chế Lan Viên, Hàn Mặc Tử, quê mùa như Nguyễn Bính, và thiết tha, rộn rực, băn khoăn như Xuân Diệu”. Đôi lúc ta vẫn tự hỏi rằng phải chăng Xuân Diệu có gì thật xuất sắc để Hoài Thanh phải dành tận 3 tính từ mới đủ khái quát hết chất thơ ông như thế. Nhưng rồi đọc thơ Xuân Diệu ta mới vỡ ra một điều rằng thơ Xuân Diệu sử dụng 3 từ ấy để mô tả, thì có nhẽ cũng vẫn là bủn xỉn, keo kiệt lắm. Trước cách mệnh thơ Xuân Diệu nói về tình yêu với những gì thiết tha nồng nàn, rộn rực nhất mà đôi lúc ta có thể ví nó là một nụ hôn kiểu Pháp giữa những kẻ đang si mê vì tình. Thơ ông như một khu vườn đủ mọi hương sắc, là một bản giao hưởng đủ mọi thanh âm, tình yêu cũng muôn màu muôn vẻ từ thơ ngây e lệ, nồng nàn, đằm thắm tới si mê điên dại. Mà Vội vàng chính là thi phẩm tiêu biểu nhất cho lối viết, cho hồn thơ lúc này của Xuân Diệu. Ở đó người thi sĩ vì “tình” mà trải qua đủ mọi cung bậc xúc cảm, đó là những xúc cảm rất “mới”, rất lạ, là thứ xúc cảm của “một nguồn sống rào rạt chưa từng thấy ở chốn nước non lặng lẽ này”.

Cũng phải nói rằng không phải cứ nhắc tới Xuân Diệu là nhắc tới một thi sĩ suốt ngày say mê tình yêu nam nữ, ta phải hiểu thứ tình yêu của ông là một tình yêu rộng lớn mênh mông. Ông thiết tha với thiên nhiên, với vẻ đẹp của mùa xuân, có lòng yêu tha thiết với tuổi xuân của con người, với cuộc thế, và một phần nhỏ trong đó chính là tình yêu nam nữ. Chính vì vậy nên mới nói Xuân Diệu được mệnh danh là ông hoàng thơ tình, và chữ “tình” ở đây thì rộng rãi lắm.

Quay lại với Vội vàng, ở khổ thơ trước hết, người ta thấy thi sĩ hiện lên với một tâm hồn thèm khát níu giữ rất lạ, nhường nhịn như ở đây tồn tại tới hai cái “tôi” tách biệt, cùng hướng về một phía, cùng mong được giữ lại vẻ đẹp của tạo hóa, đó là cái tôi đầy “ích kỷ” và khác biệt, lần trước hết xuất hiện trong thơ Mới.

“Tôi muốn tắt nắng điCho màu đừng nhạt mấtTôi muốn buộc gió lạiCho hương đừng bay đi”

giải pháp điệp cấu trúc “Tôi muốn…”, bộc lộ niềm thèm khát mãnh liệt của tác giả trong việc “tắt nắng”, “buộc gió”, chặn đứng lại bước đi của tạo hóa, của thời gian để giữ lại những gì tươi đẹp nhất của mùa xuân, đó màu nắng hồng rét mướt, đó là mùi hương thơm ngát của muôn hoa đang khoe sắc khắp nhân gian. Cái “tôi” trữ tình của thi sĩ sĩ đã được bộc lộ bằng những thèm muốn có phần kỳ quặc ấy. Lúc đầu có nhẽ người ta thấy Xuân Diệu giống một kẻ ngông cuồng, táo tợn vì tình, thế nên mới có những suy nghĩ nông nổi và thách thức cả tạo hóa như thế, nhưng lúc nghĩ lại sức ta lại thấy Xuân Diệu thật giống một đứa trẻ hồn nhiên, trong sáng và ngang bướng, một khi đã thèm, đã thích cái gì thì chỉ muốn chiếm làm của riêng cho kỳ được, một cách “ích kỷ” rất thơ ngây và có thể thông cảm được. Nói Xuân Diệu là thi sĩ mới nhất trong những thi sĩ mới quả tình là đúng, và nó có cái lý của nó cả, khi những thi sĩ cùng thời, cũng sáng tác thơ Mới nhưng vẫn chưa thoát khỏi việc tìm “sự quên”, “sự thoát ly” ở những viễn cảnh không phải trần gian, hay vẫn còn bế tắc trước thế sự đường thời. Thì Xuân Diệu lại cho người ta thấy một dung mạo thơ thật lạ, một triết lý nhân sinh mới: Cái đẹp nằm ngay ở trần gian, ở ngay cạnh chúng ta chúng không phải ở bồng lai tiên giới nào hết! Và khi thơ ông tới nó đã thực sự là một mồi lửa muốn “đốt cảnh bồng lai xua người nào nấy về hạ giới”. Trong ý thức về bước đi của thời gian và đời người ngắn ngủi hoàn toàn tách biệt lẫn nhau, người chết là trở về với cát bụi, chẳng có vòng luân hồi chuyển thế nào cả, thì thi sĩ lại càng trân quý hơn cái cuộc thế vốn ngắn ngủi của mình, trân trọng tuổi xanh và yêu nhất là mùa xuân. Thế là trước cảnh tượng thời gian thoi đưa, bỗng nhiên Xuân Diệu cảm thấy hốt hoảng, cảm thấy lo lắng, sợ những thứ đẹp đẽ mà mình vẫn trân quý bao gồm ánh nắng và hương hoa hai thứ đại diện cho mùa xuân sẽ nhưng chóng vụt mất và lụi tàn. Thành ra người mới bộc lộ niềm khát khao được “tắt nắng”, “buộc gió” kiềm giữ vòng quay của tạo hóa là vậy. Nhưng dĩ nhiên đây chỉ là giải pháp, lúc thi nhân còn bối rối, còn chưa tìm ra được giải pháp nào mà thôi.

Tham Khảo Thêm:  Truyện Jack và hạt đậu thần (Có file MP3)

tới tám câu thơ tiếp theo, Xuân Diệu tạm gác lại cái thèm khát ngông cuồng mãnh liệt của mình để hòa vào thưởng thức vườn xuân tươi đẹp một cách sung sướng và đầy say mê. Chính vì vậy bức tranh thiên nhiên, bức tranh tình yêu dưới ngòi bút của thi sĩ cũng trở nên nồng nàn, đắm say, đủ sắc đủ vị.

“Của ong bướm này đây tuần tháng mậtNày đây hoa của đồng nội xanh rìNày đây lá của cành tơ phơ phấtCủa yến oanh này đây khúc tình siVà này đây ánh sáng chớp hàng miMỗi buổi sớm thần Vui hằng gõ cửaTháng giêng ngon như một cặp môi sắp”

Ta có thể nhận thấy rằng từng vần thơ của Xuân Diệu đều hiện rõ lên cái sự vui mừng, hạnh phúc tới tột cùng khi bản thân thi sĩ phát hiện ra một thiên đường ở chính ngay kế bên mình nơi mình vẫn thường sinh sống. Trước niềm vui có quá đỗi bất thần ấy, Xuân Diệu đã không kiềm lòng được mà sử dụng toàn trí, toàn thần, toàn hồn, toàn thân thể, căng mở hết tất cả những giác quan để tận hưởng bữa tiệc mùa xuân tràn trề, đang bày ra thịnh soạn ngay trước mắt. Điệp khúc “này đây…” được lặp đi lặp lại tới 5 lần, phối hợp với cả thủ pháp liệt kê, tạo nên một nhịp thơ nhanh, dồn dập, liên tục, như điệp khúc rộn ràng của một khúc ca xuân, thể hiện xúc cảm ngỡ ngàng, ngạc nhiên, lạ lẫm của tác giả trước cảnh sắc mùa xuân. Có thể hiểu được rằng với Xuân Diệu một người tha thiết với mùa xuân như thế, thì bất kỳ cảnh sắc nào lọt vào tầm mắt của thi nhân cũng dễ dàng làm trái tim của thi nhân xao xuyến, rung cảm vô cùng: Đó là cảnh ong bướm say mê, âu yếm ngọt ngào trong vị ngọt đậm của mật hoa, của tình yêu đang độ chín; là cảnh hoa cỏ mùa xuân, một đỏ thắm, một xanh rì, tạo nên bức tranh hài hòa cân đối, như đôi vợ chồng tương kính như tân thuở xưa vậy; thêm cảnh “lá với cành tơ phơ phất” uyển chuyển, mỡ màng như mời gọi, khiến người ta không khỏi khát khao, vui mắt; lại thêm cả “khúc tình si” rộn ràng của cặp yến oanh đang chìm đắm trong tình yêu nữa, thì bức tranh xuân đúng đủ sắc, hương, vị. Và trước quang cảnh thiên nhiên tràn đầy sức sống, Xuân Diệu không quên đưa vào chút ánh sáng rét mướt, phủ lên toàn bộ không gian, đem tới một vẻ đẹp chan hòa, dễ chịu, khiến người ta chỉ muốn hòa mình vào trong đó. Không chỉ vậy “Và này đây ánh sáng chớp hàng mi”, người ta còn nhìn ra được chút ý vị tình tứ rất tinh tế, một thiếu nữ trẻ trung đang tắm mình dưới nắng xuân để tô đậm thêm cái vẻ xuân sắc của mình, rèm mi nàng ánh lên trong nắng sớm, mang tới vẻ tinh khôi khiến trái tim thi sĩ không khỏi lạc nhịp. Đứng trước vẻ đẹp tuyệt vời của thiên nhiên mùa xuân, Xuân Diệu lại càng ý thức được tuổi xanh, người thấy hãnh diện, thấy tự hào vì bản thân mình có thể ôm ấp và tận hưởng mùa xuân một cách trọn vẹn và sung sướng tới thế. Để giờ đây, nhường nhịn như có một chân lý đã bừng lên trong trái tim người thi sĩ trẻ rằng “mỗi buổi sớm thần Vui hằng gõ cửa”, tức mỗi ngày được thức dậy được tận hưởng cuộc sống đối với Xuân Diệu đã là một niềm vui to lớn, khiến ông thoả mãn, hài lòng. Sự chuyển đổi xúc cảm trong câu “Tháng Giêng ngon như một cặp môi sắp” chính là điểm nhấn đầy ấn tượng mà Xuân Diệu đã mang tới cho độc giả. Tháng Giêng tháng của mùa xuân, tháng đẹp nhất trong năm và Xuân Diệu như một thực khách tham lam, không cam chịu việc chỉ được ngắm nhìn, được nếm thử chút mật ngọt, hít thử chút hương thơm, mà người còn muốn cắn nuốt nó vào bụng để giữ cho riêng mình. Đôi lúc người ta bảo rằng Xuân Diệu là đứa trẻ dễ sợ, dễ dỗi, nhưng cũng rất dễ dỗ, chỉ cần một cái kẹo ngọt thấm khá xuân thì ông đã mỉm cười hạnh phúc lắm. Quả thực vậy, toàn cầu có biết bao điều tốt đẹp, bao người có ước mơ lý tưởng cao xa, viễn vọng nhưng chỉ mình Xuân Diệu có niềm tha thiết đặc biệt với mùa xuân, xem mùa xuân là món quà tuyệt nhất của tạo hóa, phát hiện chân lý cái đẹp ngự trị ở chính kế bên mỗi chúng ta. Suy nghĩ ấy thật giản đơn và đáng quý vô cùng.

Nói Xuân Diệu dễ lo, dễ dỗi cũng phải, bởi mới trước đó người còn sung sướng, tha thiết vô hạn với bàn tiệc tới từ thiên nhiên, vậy mà ngay ngay lập tức người đã quay ra chiều lo lắng “Tôi sung sướng nhưng vội vàng một nửa/Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân”. Đang phiêu bồng, lãng mạn, đang say mê giữa bàn tiệc xuân, nhưng tiệc còn tràn ngập mà người đã “vội vàng” tiếc nhớ, thi nhân vậy mà lại rơi và nỗi sợ, sợ mùa hạ tới, ngay giữa lúc còn ở tháng Giêng xuân sắc. Người ta sẽ nghĩ Xuân Diệu kỳ lạ quá, chỉ được cái lo xa, nhưng thực sự khi đọc những dòng thơ tiếp chúng ta mới trông thấy rằng thi nhân lo lắng cũng có nguyên do cả.

“Xuân đang tới, tức là xuân đang qua,Xuân còn non, tức là xuân sẽ già,Mà xuân hết, tức là tôi cũng mất.Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật,Không cho dài thời trẻ của nhân gian,Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn,nếu như tới nữa không phải rằng gặp lại.Còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi,Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời;”

Hóa ra Xuân Diệu đã trông thấy một quy luật tàn nhẫn của tạo hóa, của thời gian, rằng mùa xuân của thiên nhiên thì vĩnh viễn tuần hoàn, nhưng bản thân người nghệ sĩ thì không thoát khỏi quy luật của tạo hóa, sự tàn phá của thời gian. Mùa xuân vĩnh viễn đẹp như thế, nhưng thi nhân lại không thể sống mãi muôn thuở để tận hưởng vẻ đẹp tuyệt vời của mùa xuân. Thế nên ngay trong giữa mùa xuân người thi sĩ đã ngỡ ngàng, sung sướng, rồi ngay sau đó lại chuyển sang hoang mang, buồn bã và cuối cùng là sự tiếc nuối vô hạn, khi bản thân bất lực trước vũ trụ. Xuân Diệu biết rõ bản thân mình không thể thay đổi được quy luật “sinh-lão-bệnh-tử” của con người, một ngày này đó người sẽ biến mất trên cuộc thế này thế nên không khỏi bâng khuâng “tiếc cả đất trời”. Từ đó ta cũng trông thấy rằng bản thân Xuân Diệu không chỉ thèm muốn tận hưởng mùa xuân, mà người còn khát khao tất cả những gì tạo hóa tặng thưởng trong trời đất, cùng với tình yêu, lòng trân trọng từng phút giây của cuộc sống vô cùng sâu nặng, thiết tha.

Tham Khảo Thêm:  Watermark là gì? Người làm Marketing không nên bỏ qua

Trước viễn cảnh phũ phàng và tàn nhẫn của tạo hóa tương tự, nhưng Xuân Diệu không phải là người giữ nỗi đau tiếc trong lòng lâu hay dễ bị khuất phục, ông đã nhanh chóng tìm cho mình một giải pháp tuyệt vời và hợp lý vô cùng. Nó lại khác hẳn cái giải pháp ngông cuồng, thơ ngây và bất khả thi trong 4 câu thơ trước hết.

“Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm,Ta muốn ômCả sự sống mới khởi đầu mơn mởn;Ta muốn riết mây đưa và gió lượn,Ta muốn say cánh bướm với tình yêu,Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiềuVà non sông, và cây, và cỏ rạng,Cho ngà ngà mùi thơm, cho đã đầy ánh sángCho no nê thanh sắc của thời tươi;– Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!”

Xuân Diệu lúc nào cũng vội vã, người vội vã hòa vào bữa tiệc xuân, vội vã buồn, rồi lại vội vã thức tỉnh và nhanh chóng thực hiện giải pháp của mình với giọng thơ đầy hối thúc như sợ chậm nữa thôi là sẽ không còn kịp nữa. So với ban đầu lúc này đây nhận thức của Xuân Diệu về trị giá của mùa xuân càng thêm sâu sắc, chỉ ông mới hiểu những mùa xuân tuần tự trải qua trong đời ta nó trân quý tới độ nào và người ta không thể và cũng không được phép lãng phí nó. Thế nên thay vì tận hưởng một, thì thi sĩ đã sử dụng mọi sức lực mọi khả năng thức nhọn tất cả những giác quan, mở rộng cánh cửa tâm hồn để tận hưởng mùa xuân lên gấp nhiều lần. Người quan niệm rằng sống phải sống sao cho trọn, thứ mình yêu ngay trước mặt, tội gì mà không chiếm lấy, cái ý thức mãnh liệt ấy được thi sĩ bộc lộ qua những động từ mang sắc thái mạnh như “riết”, “say”, “thâu”, “hôn nhiều”, rất nồng nàn tha thiết. Tưởng như cả mùa xuân đều bị Xuân Diệu chiếm lấy, để thưởng thức một cách tham lam, tràn trề. Ông muốn đắm chìm trong say sưa trong mùi thơm, tận hưởng thật tột cùng ánh sáng, cho “no nê thanh sắc của thời tươi”, thậm chí còn muốn cắn nuốt cả mùa xuân vào trong bụng, để thưởng thức cho tận cái mùa xuân tươi đẹp trước mắt. Nói dễ hiểu thì Xuân Diệu biết con người chỉ sống được một đời, suy ra nếu như ta nỗ lực tận hưởng no say vẻ xuân sắc của cuộc sống hiện tại thì cũng chẳng khác là bao việc ta được sống nhiều lần là mấy. Hơn thế nữa cái khát khao chiếm giữ, tận hưởng nồng nàn tha thiết này nó lại còn là một cái thú, một niềm vui sướng tột cùng mà không phải người nào cũng thấu hiểu được.

Vội vàng là minh chứng rõ nét nhất cho tấm lòng sâu nặng, tha thiết với mùa xuân tình yêu và tuổi xanh của Xuân Diệu, người tới với đời bằng một giọng thơ yêu đời, yêu sống đầy thấm thía, khiến những thi nhân cùng thời không khỏi cảm thấy xa lạ, bỡ ngỡ về một hồn thơ quá đỗi sôi nổi, cuồng nhiệt. Nhưng mãi rồi người ta cũng thấy quen và người ta dần thấu hiểu cái chất thơ Pháp lãng mạn nhưng luôn dáng dấp mềm mại của văn học Việt Nam. Xuân Diệu khi buồn cũng vậy, khi vui cũng vậy, thơ người lúc nào cũng nồng nàn, rộn rực, một hồn thơ trẻ mãi không già, tình tứ tận trăm năm.

—————–Tổng kết——————

Vội vàng là cái tôi sôi nổi, thiết tha yêu đời, yêu cuộc sống của Xuân Diệu, khám phá bức tranh mùa xuân đẹp đẽ, tràn ngập sắc hương cùng khát khao cháy bỏng của người thi sĩ, kế bên bài tìm hiểu tâm trạng nhân vật trữ tình trong bài thơ Vội Vàng của Xuân Diệu, những em có thể tìm Tìm hiểu thêm: Binh giảng bài thơ Vội vàng của Xuân Diệu, Cảm nhận về bức tranh thiên nhiên trong bài thơ Vội vàng của Xuân Diệu, tìm hiểu 13 câu đầu bài thơ Vội vàng, tìm hiểu tâm trạng nhân vật trữ tình trong bài thơ Vội Vàng của Xuân Diệu.

Bản quyền bài viết thuộc THPTSocTrang.Edu.Vn. Mọi hành vi sao chép đều là gian lận!

Nguồn chia sẻ: thptsoctrang.edu.vn

Bạn thấy bài viết tìm hiểu tâm trạng nhân vật trữ tình trong bài thơ Vội Vàng của Xuân Diệu có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về tìm hiểu tâm trạng nhân vật trữ tình trong bài thơ Vội Vàng của Xuân Diệu bên dưới để Trường THCS Võ Thị Sáu có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho các bạn nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website: vothisaucamau.edu.vn của Trường THCS Võ Thị Sáu

Nhớ để nguồn bài viết này: tìm hiểu tâm trạng nhân vật trữ tình trong bài thơ Vội Vàng của Xuân Diệu của website vothisaucamau.edu.vn

Chuyên mục: Văn học

Danh Mục: Ngữ Văn

Web site: https://daichiensk.com/

Related Posts

Douyin là gì? Douyin có đơn giản là phiên bản TikTok Trung Quốc

Hiểu rồi Doyin là gì? Duyin đơn giản là phiên bản tiếng Trung của TikTok. Có thể bạn đã nghe ở đâu đó rằng Duyin là một…

Slot game AE888 là gì? Hướng dẫn cách thức chơi cho tân thủ

  Slot game là một trong những trò chơi phổ biến ở tất cả nhà cái trực tuyến hiện nay. Tuy nhiên, nếu anh em trải nghiệm…

Dùng bao lâu nay bạn đã biết font chữ của Facebook là gì chưa?

Hiểu rồi Bạn đã sử dụng bảng chữ cái Facebook bao lâu một lần? Hãy cùng GienCongListen tìm hiểu font Facebook là gì và những sự thật…

Facebook Lite là gì, nên dùng Facebook Lite hay Facebook “không Lite”?

Hiểu rồi Facebook Lite là gì, nên dùng Facebook Lite hay Facebook “Not Lite”? Đối với điện thoại hiệu suất thấp, Facebook Lite có thể là cứu…

Bạn đã biết cách xem Spotify Wrapped 2020 chưa?

Hiểu rồi Bạn đã biết cách xem Spotify Wrapped 2020 chưa? Tìm hiểu cách xem Spotify Wrapped 2020 để biết các bài hát, nghệ sĩ, album hàng…

Workplace Facebook là gì và nó khác Facebook thông thường như thế nào?

Hiểu rồi Facebook Workplace là gì và nó khác với Facebook thông thường như thế nào? Hãy cùng GienCongListen tìm hiểu Facebook for Workplace là gì và…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *