Đề bài: Kể về một kỉ niệm đáng nhớ của em (được khen, bị chê, bị rủi ro, bị hiểu lầm…)
Vừa rửa rau vừa nấu cơm, mẹ tôi chợt nhớ lại ngày đầu tiên đi làm. Đó là một kỷ niệm đáng nhớ mà tôi không thể nào quên: lần đầu tiên tôi tự đi chợ nấu cơm.
Tôi thích nấu ăn, nhưng từ khi còn nhỏ, tôi chưa bao giờ có thể tự nấu ăn cho mình. Mỗi lần tôi muốn đụng vào con dao hay bếp lò, mẹ đều ngăn cản vì tôi còn nhỏ, chưa biết làm, dễ bị thương. Thế nên, dù có thích đến đâu, chúng cũng chỉ có thể ngồi ngay ngắn vào bàn ăn và dõi theo từng động tác nấu ăn của mẹ. Em ước mình lớn thật nhanh để có thể nấu những món ăn mà em yêu thích.
Đó là hai năm trước, bây giờ tôi có thể nấu rất nhiều món ăn. Việc tôi bắt đầu tự nấu ăn là một kỷ niệm rất đáng nhớ. Đó là một ngày cuối tuần, tôi ở nhà. Như thường lệ, cả gia đình sẽ cùng nhau đến công viên chơi hoặc đi xem phim. Nhưng đúng vậy, bố tôi đi công tác xa, mẹ tôi có việc gấp cần giải quyết ở cơ quan nên họ vắng mặt. Trước khi đi, mẹ dặn tôi ở nhà trông coi nhà cửa cẩn thận, không được tự ý mở cửa cho người lạ vào, đến trưa không được về. Sau khi mẹ đi, tôi ngồi xem bộ phim hoạt hình yêu thích, rồi đọc truyện tranh và lấy bánh ra ăn. Đến trưa, tôi cảm thấy hơi đói, nhìn đồng hồ đã gần mười hai giờ. Tôi thắc mắc sao mẹ bận chưa về, bèn chạy ra gọi mẹ:
– Mẹ ơi, chiều nay mẹ có về không?
– Ở cơ quan còn nhiều việc phải làm, anh chưa xong đâu, đói bụng thì lấy bánh ra ăn đi, lát nữa quay lại mua đồ ăn! – Mẹ noi.
Tôi phải cúp điện thoại và trở lại phòng đọc sách để đợi mẹ quay lại. Tôi đói nhưng tôi không muốn ăn bánh vì sáng nay tôi đã ăn bánh này. Một ý tưởng chợt nảy ra trong đầu tôi: “Hay mình tự nấu nhỉ?”. Nghĩ vậy, tôi chạy vào bếp mở tủ lạnh, nhưng trong tủ lạnh chỉ còn vài quả trứng, không có rau xanh. Tôi liền chạy vào lấy tiền tiêu vặt, lấy chìa khóa mở cổng đi mua rau. Tôi ra chợ đầu ngõ mua mớ rau muống. Tôi thấy có dưa chuột ở đó nên tôi đã mua thêm dưa chuột để mang về nhà vì mẹ tôi rất thích ăn chúng. Vừa đi tôi vừa háo hức, thầm nghĩ trong bụng: “Mẹ sẽ ngạc nhiên lắm đây”.
Về đến nhà, xúc lúa, nhặt rau muống, tôi nhớ cách mẹ nấu hàng ngày để làm theo. Tôi vo gạo, nhưng đến lúc đong nước, tôi cũng cho theo cảm tính, không biết thế nào cho vừa. Sau đó tôi rửa rau và chuẩn bị nấu ăn. Tôi lấy cái nồi lớn nhất và đun một nồi nước luộc rau lớn. Tôi đợi cho đến khi nước sôi, vì vậy tôi gọt vỏ dưa chuột. Con thấy mẹ hay dùng dao chặt mướp nên con cũng làm theo. Công việc này đơn giản. Khi nước sôi, tôi thả rau muống vào, chẳng hiểu sao tôi cũng làm như mẹ mà rau muống không xanh. Sau đó tôi đặt chảo lên để tráng, vì lửa quá lớn nên tôi đã làm cháy chiếc đầu tiên, tôi phải vứt nó đi. Mình cài lại 2 quả mới, lần này thành công hơn, chỉ bị cháy 1 chút, hình thức không đẹp lắm. Tôi cặm cụi hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng hoàn thành công việc đặt lên bàn ăn, chỉ chờ mẹ về thưởng thức.
Một lúc sau, chuông cửa reo, mẹ quay lại, mang theo một túi thức ăn đã chuẩn bị sẵn. Tôi chạy ra đón mẹ, liền dắt vào bếp và khoe ngay:
– Mẹ ơi, con đang đợi mẹ nấu ăn một mình. Hãy thử kỹ năng nấu ăn của tôi!
Mẹ tôi vẫn còn ngạc nhiên, bà đứng nhìn mâm cơm một lúc rồi ngồi xuống. Mẹ gắp từng món thưởng thức. Mẹ tôi vừa ăn vừa khen tôi nấu ăn ngon vì nấu ăn không cần nhiều gia vị cầu kỳ. Nhìn nồi nước sôi to tướng trên bếp, mẹ chỉ mỉm cười. Kể từ hôm đó, mẹ tôi biết tôi có thể tự nấu ăn nên bắt đầu dạy tôi những món ăn đơn giản. Bây giờ tôi có thể nấu hầu hết mọi thứ.
Tôi sẽ không bao giờ quên kỷ niệm đó. Tôi nghĩ có những lúc mình quyết tâm làm điều mình yêu thích.
Xem thêm các bài văn mẫu về cảm nghĩ, kể chuyện, tả cảnh, tả người, tả người lớp 6 hay khác:
Mục lục Biểu mẫu | Ngữ văn hay lớp 6 theo từng phần:
van-mieu-ta.jsp
Giải bài tập lớp 6 theo sách bộ môn mới
Danh Mục: Ngữ Văn
Web site: https://daichiensk.com/